395143_143806742432982_964948007_n

Karmapa pháp đàm (giảng) về cách nhận ra thực tánh của mình.

Trong một sự kiện gần đây, Đức Karmapa Thaye Dorje nhận được câu hỏi sau:

Thưa ngài, điều gì ngăn con nhận ra bản tánh chân thật của con, tức là Phật Tánh?”

Karmapa trả lời:

Có thể do ta thiếu một chút phiêu lưu, điều đó đã ngăn ta nhận ra thực tánh của mình. Ta dễ dàng mà quen theo cuộc sống đời thường, những thói quen diễn ra mỗi ngày. Kết quả là chúng ta không muốn từ bỏ môi trường thân thuộc đó, khỏi cuộc sống mà ta đã quá quen thuộc. Chúng ta thiếu một chút phiêu lưu.

Thầy cho rằng điều này bám rễ trong ta do một nỗi sợ sâu xa: sợ hãi phải đối diện với chính mình, sợ hãi phải nhận ra ta thực sự là ai. Gần giống như khi ta sợ phải nhìn vào chính mình ở trong gương, để nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.

Những khó khăn, hay đúng hơn là những thử thách, đến từ việc cho rằng những điều thường tình trong cuộc sống  tạo nên chúng ta. Những sai lầm, thử thách và gian truân mà ta đã trải qua có đôi khi khiến ta cảm thấy chúng là một phần của ta. Chúng kiềm hãm ta lại, hằn lại những dấu vết, thậm chí có khi là đem lại cảm giác như một  thương tổn nặng nề. Nhưng những điều ta đã trải qua đó không phải là bản chất chân thực của ta. Nói một cách nào đó chúng lại chính là những thứ ngăn ta nhận ra thực tánh của mình.

Theo năm tháng, những tập khí này khiến ta không còn tin vào bản tánh chân thật của chính mình, khiến ta nghĩ rằng bản chất chân thật của ta không thể khác được – rằng ý nghĩ bản chất của ta không phải như vậy là một điều viễn vông, hão huyền ! Do vậy, ta nghĩ đây là điều chúng ta cần phải vượt qua.

Đó cũng là lý do vì sao chúng ta phải có rất nhiều can đảm, và một chút bướng bính – thậm chí cần cứng đầu một chút để thực sự đối diện với chính mình.

Là một người tu tập, tất cả chúng ta sẽ ở chừng mực nào đó đều sẽ đương đầu với các cảm thọ, gian truân và trở ngại đến với ta trong cuộc đời. Nếu không thực sự đối mặt với chúng, chúng ta sẽ không bao giờ nhận ra được thực tánh của mình.

Khi ta thực sự đối diện với chính mình, khi ta nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, ta sẽ nhận ra những khiếm khuyết (khổ sở) của đời này không là gì ngoài sự biểu hiện của nghiệp và phiền não. Khi ấy, ta có thể chấp nhận mọi việc theo một cách tích cực hơn. Giống như ta có thể nhận diện và phân định những điều đến với ta trong đời này. Một khi ta đã trả chúng về đúng chỗ, những gì còn lại không gì khác ngoài thực ngã và năng lực đích thực của chính ta. Để làm được điều này cần có lòng dũng cảm. Dẫu cần rất nhiều dũng khí để đối diện với những sợ hãi trong quá khứ- để vượt qua sự ngộ nhận rằng những trải nghiệm tiêu cực là bản chất của mình, nhưng ta phải nỗ lực hòng tìm về bản tánh chân thật.

Chuyển ngữ: Thư viện Karma Kagyu

Nguyên văn tiếng Anh:

‘Your Holiness, what is stopping me from realizing my true nature, the Buddha nature?’
His Holiness’ response:
‘Perhaps it is a lack of a sense of adventure that is holding us back from realizing our true nature. It is easy to get used to the mundane life, the daily routines. As a result, we don’t want to let go of our familiar atmosphere, the life that we are used to. We are missing a sense of adventure.
I think this is rooted in a deep fear: a fear of facing ourselves; a fear of knowing exactly who we are. It is almost like saying we fear looking at ourselves in the mirror and seeing our own reflections.
Of course, the trouble, or rather the challenge, comes from believing that the mundane elements of our lives somehow define who we are. The errors, the mistakes, the hardships and challenges that we have faced, can sometimes feel like they become a part of us. They hold us back, leaving their mark, sometimes even a sense of trauma. But these experiences are not part of our true nature. In fact, in some ways they can hold us back from seeing our true selves.
Over the years, this kind of habitual pattern can somehow make us not believe in our own true nature, and feel that it is just wishful thinking that our true nature is different – a hopeful dream! So, I think this is what we have to overcome.
So that’s why we have to have great courage, and be a bit stern – even a bit stubborn – to really face ourselves.
As practitioners, we will all be faced to some degree by the emotions, challenges and obstacles we experience in life. Without truly facing them, we will never ever realize our true nature.
When we really face ourselves, when we see our true reflections in the mirror, we see that the errors of this life are manifestations of none other than karma and klesha. We are then able to accept the way things are in quite an efficient way. It is almost as though we are tagging or categorizing our mundane experiences. Once we have somehow put them in their own places, we have nothing to see but ourselves and our true potential. This takes courage. It takes courage to face the fear of the past – to overcome the error of seeing our negative experiences as part of our true selves – but we need to do this in order to to help realize our true nature.’