Câu chuyện cuối năm

Tôi không thể nào ngủ được, vì cứ mỗi lần nhắm mắt thì hình ảnh thằng nhóc ấy lại hiện ra. Hôm nay là 29 tết, vậy là đã hai ngày rồi tôi vẫn chưa tìm ra tung tích gì của thằng nhóc cả.
***
Năm nay, gần nhà tôi tổ chức hội chợ hoa, nên cả khu phố vui nhộn hẳn lên. Chiều 27, tôi dạo một vòng quanh chợ hoa, vừa tham quan, vừa chụp vài tấm ảnh kỷ niệm. Trong số những người bán hoa, tôi chú ý đến thằng nhóc bán hoa Cúc. Thằng nhỏ chừng 12 tuổi, gầy gộc nhưng nhanh nhẹn, đặc biệt có đôi mắt rất sáng.

Người qua, kẻ lại rất nhiều nhưng chẳng ai mua hoa của nó cả, bởi vì hoa của nó không đẹp. Một người đàn ông đến ngắm chậu hoa của nó. Nó mừng lắm chạy lại bên cạnh nói gì đó nhưng người ấy lắc đầu rồi bỏ đi. Nó nhìn theo thất vọng.
– Dạ, mời chú mua hoa. Thằng nhóc vừa cười vừa nói.
Nhìn đứa nhỏ bằng tuổi con mình, mang đôi dép cột dây kẽm, mặc quần đùi và chiếc áo sơ mi mỏng sờn cổ, tôi thấy tội nghiệp nên hỏi:
– Cháu chỉ bán hoa Cúc thôi à?
– Dạ, cháu chỉ có hoa Cúc. Chú định mua hoa gì? Dì Bảy của con có bán cả Hoa mai, Hoa Vạn thọ… nữa -Thằng nhóc chỉ tay sang người đàn bà đứng bên cạnh.
– Thôi được rồi cháu bán cho chú một chậu Cúc đi. Lựa chậu nào nhiều nụ nghe.
– Dạ chú yên tâm. Ủa, mà chú đi bộ hả? Thằng nhóc ngạc nhiên hỏi.
– Ừ, chú đi bộ. Nhà chú ở gần đây.
– Vậy thì để cháu vác về nhà cho chú.
– Không cần đâu, chú có gọi người nhà đem xe ra rồi.

Thằng nhóc vừa phụ tôi đưa chậu hoa lên xe vừa dặn dò tôi cách chăm sóc hoa trong mấy ngày tết và còn nói: “Chúc chú ăn tết vui vẻ”. Tôi cám ơn thằng nhóc và thầm nghĩ: Con nhà ai ngoan quá.

5 giờ sáng, khi đi tập thể dục, tôi ghé mắt vào chổ bán hoa, dưới ánh đèn mờ, thằng nhóc hôm qua đang nằm co ro trước thềm nhà trên chiếc chiếu rách, không gối cũng chẳng mùng.

Chiều nay, lúc đi làm về, tôi quyết định vào mua giúp thằng nhóc một chậu hoa nữa. Đang loay hoay tìm nó, bỗng có tiếng người đàn bà nói:
– Cậu tìm thằng Hận hả? Nó đi đóng tiền viện phí cho mẹ nó rồi. Cậu mua giúp nó vài chậu nữa đi tui bán cho, Hoa cúc là của nó đó.
Nghe vậy tôi ngạc nhiên hỏi:
– Chị nói thằng nhóc đi đóng tiền viện phí là sao?
– Mẹ nó bị bệnh, nằm ở Bệnh viện tim cả tháng nay.
– Vậy chứ cha của nó đâu chị?
– Nhắc chi người bạc tình, bạc nghĩa chú ơi. Cha nó bỏ mẹ con nó đi theo người khác, khi nó chưa đầy 1 tuổi. Vừa nói bà vừa thối tiền cho một khách mua hoa. Bà lại tiếp:
– Nhà nghèo, không đủ ăn, nên học lớp 7 rồi mà nhìn có chút ét à. Nhưng mà học giỏi lắm.
– Mẹ con thằng nhóc ở với chị à? Tôi nóng lòng hỏi.
– Nó ở nhà nó chứ. Thấy mẹ con nó khổ, chúng tôi chung tiền cất cho một cái nhà lá. Lúc trước, làm ăn cũng tạm được, nhưng từ ngày phát bệnh đau tim, mẹ nó có làm gì được đâu, một tay nó lo hết đó chú.
– Chị nói nó đi học mà…
Người đàn bà cướp lời tôi ngay:
– Ừ, một buổi đi học, một buổi đi rửa chén cho nhà hàng. Vừa được tiền lại có thêm thức ăn về cho mẹ.
Câu chuyện của chúng tôi phải gián đoạn nhiều lần, vì bà ấy còn phải tiếp khách. Cầm bình nước xịt vào mấy cành Hoa mai bà nói:
– Mẹ nó nhập viện gần một tháng nay. Nghe tôi thuê xe chở hoa lên Sài gòn bán, nó vội vàng ứng trước 2 triệu đồng của ông chủ nhà hàng, mua hoa của mấy người trong xóm rồi nhờ tôi chuyển đến đây bán trong mấy ngày Xuân, kiếm thêm chút tiền lo cho mẹ.
Lại có ngừơi đến mua hoa, bà ấy vừa chào khách vừa quay sang nói với tôi:
– Cậu muốn gặp nó thì mai ghé nghe!
Tôi quay về nhà mà nghe lòng đau nhói.
***
Sáng nay, vì bận việc Tất niên, nên đến chiều tôi mới ra tìm thằng nhóc. Tiếp tôi, không phải là người đàn bà hôm qua mà thay vào đó là người đàn ông râu quai nón. Khi nghe tôi hỏi về thằng nhóc, ông trả lời ngắn gọn:
– Nghe nói mẹ thằng nhỏ mới chết hôm qua. Dì cháu nó sang hết hoa cho tôi. Đưa nhau về quê cả rồi.
– Anh có biết nhà của họ ở đâu không? Tôi vội vàng hỏi.
– Không biết, nghe nói ở Khánh Hòa thì phải.
Tôi trở về, vì chẳng muốn mua hoa trái gì cả. Trông những đứa trẻ áo quần sặc sỡ, nô đùa bên người thân tôi tự nhủ “sao ông trời quá bất công”

Nhìn những bông hoa Cúc vàng rực trong nắng Xuân, tôi bỗng liên tưởng đến hình ảnh thằng nhóc đầu đội khăn tang bên bàn thờ mẹ trong những ngày Tết, mắt tôi bỗng nhòe đi!
Xuân đã về, thương lắm nhóc ơi!

Tp. HCM, 29 Tết Đinh Dậu 2017
NGUYỄN HOÀNG

https://www.facebook.com/lagi.ten.7355/posts/176991206255797